XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hạnh phúc không ngừng


Phan_8

Ẩn Trúc bị cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi xâm chiếm, cô thôi không giằng co nữa, nằm sấp xuống gối, chỉ muốn cứ thế mà ngủ luôn. Cô tự thôi miên chính mình rằng đây là một giấc mơ, chỉ là một giấc mơ thôi… Trong giấc mơ anh hôn cô rất mãnh liệt… Nhưng sức nặng trên người khiến cô bừng tỉnh, tất cả đều là thật. Ẩn Trúc nghĩ tới câu nói trước đó của Ngô Dạ Lai nên cô biết nếu còn do dự không quyết định thì chỉ mang tới kết quả mất cả chì lẫn chài. Ngô Dạ Lai chưa chắc đã hiểu cô sẽ không can thiệp vào tình yêu của anh, bản thân ở trước mặt anh còn lo lắng hão huyền cho danh dự của anh.

Đã làm thì phải làm đến cùng, Ẩn Trúc quyết định không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nghe theo lời khuyên của La Linh để anh ấy thành người của mình đã rồi tính tiếp. Nhưng ai mà chẳng biết, nói thì dễ mà làm thì khó chứ. Ẩn Trúc ân hận vì đã không nhờ La Linh chỉ dạy cho vài chiêu.

Ẩn Trúc còn đang suy nghĩ mông lung, không nhận ra bàn tay của Ngô Dạ Lai đã thả lỏng ra từ lúc nào. Tay anh vô tình chạm vào da thịt Ẩn Trúc, sự tiếp xúc lần này khác hoàn toàn với cảm giác của sự tiếp xúc trước đó. Lần trước anh còn đang tức giận và muốn bắt nạt cô, Ngô Dạ Lai nhìn chằm chằm vào mắt và quan sát từng biểu hiện trên nét mặt cô. Còn lần này, anh không nhìn cô, nhưng vẫn cảm nhận được sự mát mượt của da thịt. Cảm giác này hòa quyện với cảm giác của sự tiếp xúc từ lần trước đó khiến Ngô Dạ Lai không thể kìm chế được.

Cuối cùng Ngô Dạ Lai cũng không khống chế được cảm xúc của mình. Anh biết, không phải là hơi men làm anh mất đi ý thức mà nói cho cùng là do anh đã không kìm chế được bản thân trước sự cám dỗ. Dù là ngày mai khi trời sáng, anh cũng vẫn không nhìn ra được cô nàng Phùng Ẩn Trúc này rốt cuộc có điểm nào có thể cám dỗ anh.

Còn Ẩn Trúc, do phải chịu đau đớn nên cô không hề cảm nhận được sự thích thú. Ngược lại, cô cuộn tròn người nằm quay lưng lại với Ngô Dạ Lai, tự xét lại bản thân sao lại tự tìm cách đày đọa bản thân mình như thế. Cơn ác mộng còn tệ hơn cả sự đau đớn là dù biết rõ anh vẫn luôn lạnh nhạt với cô, nhưng khi dâng hiến cho nhau, anh cũng không hề tỏ ra một chút ngọt ngào say đắm nào. Điều này thật sự làm Ẩn Trúc cảm thấy tổn thương và thất vọng.

Buổi sáng, Ngô Dạ Lai quần áo chỉnh tề, thở dài nói với Ẩn Trúc: “Dậy đi, còn phải quay về trường em lấy hành lý nữa, khéo lại lỡ tàu bây giờ!”

Bình thường Ẩn Trúc nghe ngữ khí trong câu nói của anh thì không cảm thấy gì, nhưng lúc này, cô có cảm giác bên trong câu nói chứa đựng sự nhẫn nhịn bất lực. Cô nén đau ngồi dậy, “Anh đi đi, hôm nay em không về nữa.”

“Nếu em thấy không khỏe, anh sẽ đi đổi lại vé tàu sang ngày mai.” Sắc mặt trắng bệch của Ẩn Trúc khiến anh lo lắng. Ngô Dạ Lai muốn hỏi cô xem có phải trong lúc cuồng nhiệt anh đã vô tình khiến cô bị thương ở đâu không, nhưng lại ngại không dám hỏi.

“Không cần. Anh đi đi.” Lần đầu tiên Ẩn Trúc kiên quyết như thế khi ở trước mặt Ngô Dạ Lai.

“Em lại làm sao thế?”

“Thế nào gọi là ‘Em lại làm sao?’.” Câu đầu tiên Ẩn Trúc còn hỏi với ý nghi vấn, đến câu thứ hai là có ý muốn chất vấn rồi, “Em làm sao! Là em vội vàng lao vào lòng anh, đều là em tự làm cả!”

“Chẳng phải là anh say sao?” Ngô Dạ Lai không ngờ chỉ một câu nói trong lúc say của anh mà Ẩn Trúc lại ghi nhớ trong lòng như vậy, lại còn nói ra vào những lúc như thế này.

Rõ ràng là Ngô Dạ Lai muốn giải thích về việc anh nói nhầm nhưng Ẩn Trúc lại nghe thành một ý khác. Anh say nên mới xảy ra chuyện tối hôm qua. Anh say nên dù có xảy ra chuyện gì cũng không phải do anh cố ý.

“Ngô Dạ Lai.” Ẩn Trúc giận quá bật cười, nhanh chóng khôi phục khả năng đối đáp nhanh nhạy của mình, “Cứ cho là tôi không biết xấu hổ mà tự tìm đến anh đi, sao tôi lại thấy chúng ta cũng cùng một giuộc cả, một đôi cẩu nam nữ tham lam.”

Ngô Dạ Lai lúc đầu mới nghe thì nhíu mày, nhìn vào đôi mắt đang mở to của Ẩn Trúc, chỉ một lúc sau anh đột nhiên phá lên cười, “Phùng Ẩn Trúc, có phải em đã nói sai rồi không, cỡ như em thì nên dùng câu: ‘lấy một chọi hai’ mới đúng chứ.”

Thật ra anh chỉ muốn đùa một chút, dù sao tình cảnh này anh cũng chưa gặp phải bao giờ. Đây cũng là lần đầu tiên Phùng Ẩn Trúc tức giận với anh. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chia tay với Ẩn Trúc, ít nhất thì từ nay về sau sẽ không nghĩ đến vấn đề chia tay nữa, làm rồi thì phải chịu trách nhiệm, nhưng rõ ràng anh đã đùa không đúng lúc.

“Khá khen cho anh vì đã tìm được một câu nói rất thích hợp, một chọi hai, một chọi hai, hay…” Giọng Ẩn Trúc nhỏ dần, cô nghĩ đến việc trong mắt anh chỉ có hình ảnh cô vội vàng muốn dâng hiến làm cô bỗng chốc quên mất là mình phải nói gì.

Ẩn Trúc cầm váy, ra sức vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, nhưng dù cố sức thế nào cũng không có hiệu quả. Cô cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì, mặc váy lên người, “Vậy để em đi, Ngô Dạ Lai, em đi đây.” Cô tự nhủ đi rồi quyết không bao giờ ngoảnh lại.

Phùng Ẩn Trúc gắng gượng lê tấm thân đau nhức với tâm trạng mệt mỏi và nỗi thất vọng bước ra khỏi cuộc đời của Ngô Dạ Lai.

Chương 11: Niềm vui và trách nhiệm không thể tách rời

Anh luôn tiến về phía trước, còn em lại lùi về phía sau. Em vẫn nghĩ em đang đi về phía anh, nhưng không ngờ là tuy em đứng đúng hướng nhưng lại quay lưng lại với chính con đường em đã chọn. Thế nên dù em có cố gắng chạy đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi, mà cũng làm mệt cả anh nữa.

Lúc đấy Ngô Dạ Lai đã không ngăn được quyết tâm muốn quay lại trường của Phùng Ẩn Trúc, trên tàu về nhà cũng không đợi được cô. Sau khi về đến nhà, bất kể gọi đến ký túc xá hay gọi đến trường đều không tìm được cô thì anh mới biết Phùng Ẩn Trúc đã đi thật rồi, thật sự muốn chia tay với anh rồi.

Nếu trước đó Ẩn Trúc nói lời chia tay, Ngô Dạ Lai sẽ không có nhiều ý kiến. Dù sao cũng sắp vào năm thứ tư rồi, tốt nghiệp xong là phải đối mặt với vấn đề có kết hôn hay không. Những cô gái ở thành phố mong muốn có tình yêu với cuộc sống an nhàn hưởng thụ, trong thời kỳ nhạy cảm như khi tốt nghiệp, tình trạng rút lui rất phổ biến.

Trong trường Ngô Dạ Lai cũng thấy nhiều, những anh chàng to xác bạn anh, có khổ cực thế nào cũng không thấy họ rơi giọt nước mắt nào, nhưng khi nhận được thư chia tay lại khóc không thành tiếng. Lần đổi xe ở Bắc Kinh này cũng là sự sắp xếp đặc biệt của chính trị viên dành cho anh, “Hình như giờ chỉ còn sót lại mình cậu thôi! Cậu chủ động vào, đừng để cô bé đó cũng chạy nốt đấy!”

Không ngờ mang theo nhiệm vụ như thế đến đây mà giờ anh đã làm cho sự việc trở thành không thể cứu vãn nổi. Hai người đã có “quan hệ” thật sự rồi, Ngô Dạ Lai cảm thấy anh phải chịu trách nhiệm.

Kỳ nghỉ hè này, Ngô Dạ Lai tìm tất cả các cơ hội, huy động tất cả những người có thể huy động với hy vọng có thể tìm thấy Ẩn Trúc và nói chuyện với cô. Nhưng Phùng Ẩn Trúc cứ như biến mất trong không khí, người nhà cô thì nói nghỉ hè cô không về, ký túc xá thì bảo phòng ký túc đã chuyển cho sinh viên học hàm thụ ở rồi, phải một tháng sau sinh viên chính quy mới có thể quay lại ở.

Sau khi vào học, tuần nào Ngô Dạ Lai cũng gọi điện đến phòng ký túc cho Ẩn Trúc nhưng cô không nghe điện, viết thư cũng như ném đá xuống biển mà không thấy hồi âm.

Ngô Dạ Lai không còn cách nào khác, đành phải hạ yêu cầu xuống, không cần nói chuyện trực tiếp qua điện thoại với Ẩn Trúc mà chuyển sang hỏi thăm tình hình của Ẩn Trúc thông qua người thường xuyên nhận điện - Diệp Hồng Ca.

Diệp Hồng Ca bị kẹp ở giữa nên thấy khó xử vô cùng. Nếu Phùng Ẩn Trúc thật sự quyết tâm thì Diệp Hồng Ca mặc kệ anh ta luôn cũng được, nhưng đằng này dù ngoài mặt tỏ ra là không để ý, nhưng những cuộc điện thoại gọi đến vào cuối tuần, Ẩn Trúc lại thường xuyên giục cô mau mau nghe điện, sợ để chuông kêu lâu, bên kia dập máy mất. Mặc dù trước đấy Ẩn Trúc khăng khăng đòi đoạn tuyệt với cái người theo cô về nhà suốt cả kỳ nghỉ hè kia. Cô biết Ẩn Trúc vẫn đọc thư của Ngô Dạ Lai, mà không chỉ đọc lại còn thu hết lại để dưới gối, buổi tối thường xuyên lấy ra đọc lại.

“Phùng Ẩn Trúc, cậu nói xem cậu định thế nào. Mình cũng biết là nên dùng thái độ gì nhưng phải nói thế nào bây giờ?”

“Diệp Tử, cậu nói xem, anh ấy tự nhiên cư xử thế này, là vì quyến luyến mình hay vì muốn chịu trách nhiệm với mình?”

“Chuyện này mình không rõ. Cậu cứ nói xem rốt cuộc cậu nghĩ thế nào. Nếu cậu thật sự muốn chia tay, thì mình sẽ nói với anh ấy là cậu đã có bạn trai rồi, hai người không thể đến với nhau nữa. Nếu không, mình sẽ nói với anh ấy rằng cậu rất thảm để anh ấy phải đau lòng, xúc tiến nhanh hơn màn hòa giải này, hai người lại tiếp tục tái hợp với nhau!”

Có lẽ hai từ “Tái hợp” khiến lòng Ẩn Trúc nhói đau, “Cậu cứ nói mình đã ra ngoài thực tập rồi, bảo anh ấy đừng gọi điện và viết thư nữa.”

Diệp Hồng Ca không chỉ truyền đạt lại lời của Ẩn Trúc mà còn thêm một câu: “Ẩn Trúc hiện giờ rất ổn, ổn hơn bao giờ hết. Cô ấy đã biết cố gắng vì bản thân mình, vì dự định tương lai của mình rồi.” Thời gian này, dưới sự chỉ đạo của Diệp Hồng Ca, Phùng Ẩn Trúc bắt đầu chuẩn bị thi các loại văn bằng để dành sau này ra trường xin việc, bận rộn rồi sẽ làm cô ít có thời gian nghĩ đến anh hơn.

Sau hai tháng, Ngô Dạ Lai không còn ý định liên lạc với Ẩn Trúc nữa. Thì ra, thế giới của Phùng Ẩn Trúc không có Ngô Dạ Lai cũng vẫn cứ chuyển động, thậm chí còn chuyển động rất ổn nữa.

Tết năm thứ tư đại học, Đào Đại Dũng đứng ra tụ tập hội cấp ba. Trên bàn ăn, giữa bóng dáng những bạn bè quen thuộc, Ẩn Trúc gặp lại người bạn đã nửa năm nay không liên lạc - Ngô Dạ Lai. Cô không cần phải nhìn thấy mặt anh, chỉ cần nhìn tấm lưng đã bị người khác che khuất mất hơn nửa cũng đã khẳng định được chắc chắn đấy là anh.

Mặc dù họ được tính là có ba năm yêu nhau nhưng có ai biết đâu, chỉ có mình họ biết thôi. Trong bữa tiệc, Ẩn Trúc cảm thấy mình đã phải giật mình thon thót không biết bao nhiêu lần, mỗi lần có ai đó hàn huyên với Ngô Dạ Lai, lân la hỏi thăm tình hình của anh thế nào, anh sống có tốt không, được phân công công tác về đâu, có bạn gái mới chưa… Tất cả những chuyện đó, cô vừa muốn biết lại vừa sợ phải biết.

Ngô Dạ Lai ngồi ngay vị trí đối diện cô, Ẩn Trúc không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ dám nhìn chăm chăm cái cốc của anh. Tửu lượng của anh dường như có sự tiến bộ vượt bậc. Mặc dù không nâng ly liên tiếp nhưng chỉ cần có người tới cụng ly với anh, anh lập tức uống cạn, không từ chối.

“Phùng Ẩn Trúc, nào, uống một ly!” Ngô Dạ Lai đột nhiên đứng dậy, đưa thẳng ly tới trước mặt cô.

Ẩn Trúc tay chân lóng ngóng cầm ly lên, làm đổ cả tách trà.

“Từ từ thôi, cẩn thận bị bỏng.” Thẩm Quân Phi ngồi bên cạnh cô, từ tốn giúp cô dọn dẹp hiện trường.

Ẩn Trúc cầm chặt ly đứng dậy, chỉ dám nhìn chăm chăm vào bàn tay đang cầm ly của anh. Cô đưa ly của mình về phía trước, cụng nhẹ một cái, sau đó đưa lên miệng ngửa cổ uống cạn.

Ngô Dạ Lai nâng chiếc ly ở tay lên, cũng uống cạn. Chẳng có gì để nói với nhau, cạn rồi thì coi như kết thúc.

Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau đi hát. Ẩn Trúc đi, Ngô Dạ Lai cũng đi.

Sau khi đến quán karaoke, Ẩn Trúc lại uống không ít. Ngô Dạ Lai đi vào nhà vệ sinh quay lại thì thấy Phùng Ẩn Trúc đang ngồi trên chiếc sô fa đặt ngoài hành lang.

“Phùng Ẩn Trúc, vào bên trong ngồi đi.” Ngô Dạ Lai không nhìn thấy người vẫn kè kè bên cạnh Ẩn Trúc từ đầu tới giờ là Thẩm Quân Phi đâu, anh cố gắng gạt bỏ sự ngại ngùng của mình, khuyên Ẩn Trúc quay vào phòng hát. Một nơi như thế này, con gái con đứa một mình ngồi ở đây thật không an toàn.

Ẩn Trúc lắc lắc đầu, “Ngô Dạ Lai, anh không phải lo, tôi không cần anh phải lo cho tôi.” Biết là say dễ hỏng việc, trước đó chẳng phải đã được giáo huấn rồi hay sao! Phùng Ẩn Trúc tự trách mình sao lại uống nhiều đến thế chứ, chỉ bị anh coi thường hơn.

Ngô Dạ Lai thấy không khuyên được cô, đành ngồi xuống.

Ẩn Trúc quay người sang đẩy anh, người đang ngà ngà say nên cô bỗng quên mất sự ngăn cách bao ngày chưa gặp mặt, “Sao anh lại ngồi đây, anh đi đi, không cần anh phải mèo già khóc chuột giả lương thiện.”

Ngô Dạ Lai giận dữ, “Phùng Ẩn Trúc, em yên lặng một chút đi!”

“Tôi còn chưa yên lặng sao? Ngô Dạ Lai, tôi còn chưa đủ yên lặng sao? Tôi đã im hơi lặng tiếng lâu như thế, lâu như thế…” Nói chưa dứt lời, Ẩn Trúc đã òa lên khóc, cánh tay bắt đầu chuyển sang đấm vào lưng anh, đấm hết cái này đến cái kia, mỗi tiếng thùm thụp như một lời tố cáo.

Ngô Dạ Lai để mặc cho cô đánh rồi đấm, anh chỉ coi cô như một kẻ say ngông cuồng nên không trả lời, cũng không phân bua. Vừa rồi nghe họ nói chuyện, biết được cô quyết định ở lại Bắc Kinh. Mặc dù quyết định phân công công tác của anh chưa được đưa xuống, nhưng hoặc anh sẽ tìm một cô gái ở nơi anh đóng quân, hoặc tìm một người con gái ở nhà để kết hôn, anh và Phùng Ẩn Trúc chắc không thể đến được với nhau nữa.

Tiếng Phùng Ẩn Trúc càng lúc càng nhỏ, tiếng thút thít cũng dừng lại hẳn.

“Phùng Ẩn Trúc.” Ngô Dạ Lai định nói điều gì đó, nhưng lại bị Phùng Ẩn Trúc cắt ngang.

“Anh đừng nói. Không cần phải nói gì cả, em biết hết, hiểu hết, xin anh đừng nói, được không? Anh đừng nói…”

Ẩn Trúc lại bắt đầu khóc. Cô biết, trước mặt người bạn trai cũ đã chia tay, cô phải thể hiện là mình đang sống rất tốt mới đúng. Nhưng cô rất muốn khóc, bởi vì cô hối hận, hối hận vì đã không trả lời thư và không nghe điện của anh. Phải tỏ ra nghiêm trọng như thế làm gì, mặc kệ việc là anh thích cô nên mới ở bên cô hay là ở bên cô vì muốn chịu trách nhiệm, ở bên nhau là điều cô muốn, chỉ cần anh đồng ý, thế chẳng phải xong hay sao? Nhưng giờ thì, không còn cách cứu vãn nữa rồi, tất cả đã quá muộn rồi.

Cô không cho Ngô Dạ Lai nói vì cô rất sợ anh sẽ nói “Xin lỗi”. Không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy là anh muốn nói câu ấy. Nếu như anh nói ra câu đó thì tất cả những gì đã có giữa họ trước kia, thật sự sẽ bị phủi sạch hết. Tất cả đều là tại cô tự làm tự chịu, cô chỉ còn biết tự trách bản thân mình.

Ẩn Trúc quệt nước mắt đứng dậy, “Xin lỗi, em phải đi rồi.”

Ngô Dạ Lai giơ tay kéo Ẩn Trúc quay lại phía anh, “Còn vào trong làm gì? Để anh đưa em về.”

“Áo khoác còn ở trong đó.”

“Em đợi ở đây, anh vào lấy.”

Ngô Dạ Lai đi đến góc rẽ thì thấy Thẩm Quân Phi cầm chiếc áo khoác đi ra. Anh gật đầu chào và đi qua chỗ cậu ta khoảng hai bước, như chợt nghĩ ra điều gì đó vội quay đầu lại hỏi: “Là áo khoác của Phùng Ẩn Trúc phải không?” Chiếc áo khoác màu hồng này Ngô Dạ Lai thấy rất quen, mùa đông hai năm trước khi Ẩn Trúc đến thăm anh đã mặc chiếc áo này.

Thẩm Quân Phi đi thêm hai bước nữa mới dừng lại, “Phải, cô ấy đã uống nhiều rồi, mình định đưa cô ấy về nhà trước.” Vừa nãy Ẩn Trúc ngồi trong phòng, cô cứ ngà ngà như muốn ngủ nên Thẩm Quân Phi dìu cô ra ngoài ngồi. Nhưng ra ngoài ngồi một lúc, không thấy tỉnh hơn mà ngược lại còn như mệt mỏi hơn, vì thế anh mới quay lại lấy áo khoác định đưa cô về. Đúng lúc bên trong đang vui vẻ nhất nên các bạn nhất định phải ép anh uống thêm mấy chén mới chịu cho về, thế là lại mất thêm một lúc.

Ngô Dạ Lai nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô ấy đang ngồi đằng kia đợi cậu sao?”

Người khác có thể không biết chuyện của họ, nhưng Thẩm Quân Phi sao có thể không biết, “Thế thì sao?” Anh đã cố gắng hết sức để khống chế ngữ khí trong câu nói của mình rồi, nếu không phải vì anh chàng Ngô Dạ Lai này, Phùng Ẩn Trúc đã không thê thảm như thế, rõ ràng ngày xưa cô là một con hổ dũng mãnh, giờ đây thì như con mèo ốm.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu định thế nào!” Thẩm Quân Phi rất khinh thường thái độ ấu trĩ cố tỏ vẻ trấn tĩnh điềm đạm của Ngô Dạ Lai, suy nghĩ bẩn thỉu của cậu ta có thể che mắt được ai chứ. Vừa rồi lúc ăn uống còn nhìn Ẩn Trúc chằm chằm không rời mắt, nếu không phải cậu ta mời rượu Ẩn Trúc thì hôm nay Ẩn Trúc cũng không uống nhiều như thế. Trước đấy biến mất tăm mất dạng, giờ chắc đã biết hối hận. Muộn rồi!

Ngô Dạ Lai thoáng sững người lại trước câu chửi thề mà Thẩm Quân Phi vừa tức giận buột miệng, nhưng ngay sau đó anh cũng đã hiểu ra, “Tôi và Ẩn Trúc còn vài việc cần nói rõ với nhau.” Anh bước đến, định cầm chiếc áo khoác trên tay Thẩm Quân Phi, “Chỉ mấy câu thôi, nếu cậu không yên tâm thì có thể cùng đi.”

Thẩm Quân Phi không muốn đưa áo, anh cảm giác nếu như mình buông tay, thì không chỉ đơn giản là lỡ mất cơ hội đưa Ẩn Trúc về nhà lần này. Nhưng những lời Ngô Dạ Lai nói lại khiến anh không thể cư xử cứng được, “Tôi có gì mà không yên tâm.” Anh đặt chiếc áo vào tay Ngô Dạ Lai rồi bỏ đi thẳng. Anh quyết định đặt cược vào ván bài này, cược cho việc họ cuối cùng cũng sẽ kết thúc và anh sẽ cùng Ẩn Trúc có một bắt đầu mới ở Bắc Kinh.

Ngô Dạ Lai quay lại chỗ ghế sô fa, Ẩn Trúc đã gục đầu ôm tay vịn của ghế ngủ gục. Anh không gọi cô dậy, chỉ để cô dựa vào người mình, mặc áo khoác vào cho cô. Ẩn Trúc mơ mơ màng màng hỏi: “Ơ, đã về đến nhà rồi sao?”

Ngô Dạ Lai thấy bộ dạng buông xuôi của Ẩn Trúc, không kìm được cằn nhằn: “Giờ đến bản thân mình đang ở đâu em cũng không biết nữa phải không? Bên ngoài loạn như thế, mà em lại thản nhiên nằm đây ngủ được à?”

“Em không ngủ, em chỉ nhắm mắt một lúc thôi, thật đấy, cùng lắm thì cũng chỉ vừa mới thiếp đi có một lúc thôi.” Ẩn Trúc nửa mê nửa tỉnh, hai mắt nhắm lười biếng, ánh mắt vẫn mơ màng.

Ngô Dạ Lai gập ngón tay, cốc một cái thật mạnh lên trán Ẩn Trúc nhưng không mắng cô thêm nữa.

Hai người đi ra. Mặc dù nhiệt độ bên ngoài rất thấp nhưng đến đêm lại không có gió, họ đi ra từ một không gian nóng bức ngột ngạt, hòa mình vào không khí mát lạnh bên ngoài, tuy không cảm thấy lạnh nhưng cũng có cảm giác được tắm trong bầu không khí mát lạnh đó.

Ẩn Trúc hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, “Thở hết chất độc ra ngoài nào!”

Lần này Ngô Dạ Lai không giục giã, đứng đó cùng cô một lúc rồi mới từ từ đi về.

Đầu Ẩn Trúc lúc này vẫn cảm thấy hơi đau nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô thò tay vào túi áo ép chặt cánh tay vào người, sợ là lần đồng hành này là lần cuối cùng của họ. Ẩn Trúc nhắm mắt đưa chân đi sau Ngô Dạ Lai, nửa năm không gặp hình như anh đã gầy hơn, chiếc áo khoác ngoài dày như thế mặc lên người mà không có cảm giác cồng kềnh.

Ẩn Trúc đang đi thì đột nhiên chân bị trẹo, nghiêng hẳn sang một bên.

“Phùng Ẩn Trúc, giờ em thật sự đã thoái hóa rồi.” Ngô Dạ Lai chỉ kịp lùi lại một bước túm lấy cánh tay cô, tránh cho cô bị ngã xuống đất.

Ẩn Trúc ngồi xổm ở đó rất lâu rồi mới nói: “Em cũng biết, càng lúc em càng vô dụng. Trước kia chơi bóng đến tận khuya vẫn không mệt, còn bây giờ chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi. Vận động đơn giản một chút đã cảm thấy rất vui rồi, thật sự đã quá lâu không còn có cảm giác vui như thế này nữa.”

Ẩn Trúc cảm thấy rất mệt mỏi, mà cảm giác mệt mỏi này dường như đã bám chặt lấy cô kể từ khi cô quyết định rời xa anh. Yêu anh, theo đuổi anh, chiều theo những ý thích của anh, thay đổi và điều chỉnh lại bản thân mình để hợp với anh, nếu người ngoài nhìn vào sẽ thấy thật vất vả nhưng là người trong cuộc lại mê muội không hay biết. Để tiếp cận anh, cô đã tự mài tròn những góc cạnh trên cơ thể mình, cắt đứt những mũi nhọn nhấp nhô, còn tự cảm thấy vui vì điều đó. Khi đã rời xa anh, mất đi thứ luôn kề sát bên mình, cô mới dần cảm nhận được sự mất mát, không thể thích nghi được.

Cô đứng dậy, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Ngô Dạ Lai, “Anh lúc nào cũng tiến về phía trước, còn em lại lùi về phía sau. Em vẫn nghĩ em đang đi về phía anh, nhưng không ngờ là tuy em đứng đúng hướng nhưng lại quay lưng lại với chính con đường em đã chọn. Thế nên dù em có cố gắng chạy đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi, mà cũng làm mệt cả anh nữa.”

“Rốt cuộc em muốn nói gì?” Ngô Dạ Lai đã quen với sự thẳng thắn, Ẩn Trúc vòng vo như thế làm anh cảm thấy thật mông lung, khó hiểu.

“Thật ra em chẳng muốn nói gì cả, từ trước tới nay chỉ một mình em nói suốt. Giờ em muốn nghe anh nói, muốn nghe xem anh có gì muốn nói với em?”

Ẩn Trúc vẫn luôn muốn biết, nếu như cô nghe những cuộc điện thoại của anh thì anh sẽ nói gì với cô. Những lá thư mà anh viết mặc dù cũng khá dài, nội dung phong phú nhưng ngoài việc kể lại tình hình của anh, thành tích học tập, đạt được những giải thưởng gì, huy chương gì, nhưng giữa những hàng chữ ấy, cô không thấy được tâm trạng của anh. Trong thư, anh luôn gọi cô là Phùng Ẩn Trúc, ký tên cũng chỉ ghi Ngô Dạ Lai. Theo Diệp Hồng Ca thì thư của Ngô Dạ Lai, quá cứng nhắc, cho dù là vào lúc nào, đưa ai xem thì đấy đều là những bản báo cáo tư tưởng kiểu mẫu.

“Đúng là anh có chuyện muốn nói.” Ngô Dạ Lai nhìn xung quanh, “Chúng ta tìm nơi nào ấm áp ngồi tí nhé.”

Hai người đều không có nhiều kinh nghiệm trong việc đi chơi tối cùng nhau, cũng không có kinh nghiệm trong việc tìm chỗ nên những nơi họ biết đều không thích hợp để nói chuyện. Sau đó, Ẩn Trúc nghĩ ra quán McDonald bên cạnh ga tàu mở cửa hai tư trên hai tư giờ, thế là hai người lên xe buýt đi đến ga tàu.

Họ mua hai cốc sữa nóng, ngồi đối diện với nhau ở một chiếc bàn gần cửa sổ, Ngô Dạ Lai nói trước.

“Công việc của em đã định rồi à?” Ngô Dạ Lai hỏi cô.

“Ừ, cũng gần như thế, họ nói ra Tết em quay lại Bắc Kinh để ký hợp đồng.”

Ẩn Trúc không thi vào làm công chức hay xin vào các văn phòng luật sư như những bạn học khác của cô. Cô cảm thấy bản thân mình thiếu mất sự hiếu thắng, thiếu khả năng phân tích kỹ càng cẩn thận các chi tiết cụ thể để làm sáng tỏ một vụ án cũng như khả năng logic. Qua thời gian thực tập, cô càng chắc chắn bản thân không thích gặp gỡ với các đương sự, ngược lại cô thấy mình phù hợp làm các công việc liên quan đến giấy tờ hơn. Nếu thế thì làm công việc chuẩn bị giấy tờ cho các vụ án chắc cũng được, nhưng đúng lúc có một doanh nghiệp nước ngoài khá nổi tiếng đang tuyển một trợ lý am hiểu về luật, thế là Ẩn Trúc nộp hồ sơ ứng tuyển. Vượt qua mấy lần thi viết, phỏng vấn, rồi gặp những cán bộ quản lý có liên quan, đúng là “qua ngũ ải, trảm lục tướng”, lúc ấy mới nhận được tin là có thể ký hợp đồng.

“Rất tốt. Ở lại Bắc Kinh thì khả năng phát triển sự nghiệp cũng lớn hơn. Công tác của anh còn phải đến học kỳ sau mới có quyết định chính thức.”

“Chuyện mà anh muốn nói với em là chuyện này sao?”

“Thế em muốn nghe chuyện gì?” Ngô Dạ Lai khẽ thở dài, “Khi chuyện giữa chúng ta xảy ra, lúc anh muốn nói thì em lại không chịu nghe, cũng không chịu gặp anh. Giờ chúng ta đều sắp tốt nghiệp rồi, sự nghiệp ổn định quan trọng và thực tế hơn những chuyện khác chứ.”

“Thực tế, anh lúc nào cũng chỉ biết đến thực tế. Điều em muốn nghe, chắc anh cũng chẳng biết là gì. Anh không chịu nói là vì anh không thật sự thích em, vì thế mà anh chưa từng nghĩ đến việc muốn nói, cũng không thể nói ra được.”

“Không thích, em biết là anh không thích sao?” Ngô Dạ Lai cảm thấy mình đang rơi vào tình trạng dở khóc dở cười. Việc giữa họ, không phải được bắt đầu từ sự yêu hay thích của anh. Nhưng mối quan hệ kéo dài bao nhiêu năm suốt từ những năm học cấp ba cho đến nay, không thể dùng mấy từ đơn giản thích hay không thích để giải thích cụ thể mối liên hệ giữa họ. Có thể chưa thích đến mức độ gọi là yêu, nhưng cũng không thể nói là không thích.

“Vậy anh thích em ở điểm nào?” Ẩn Trúc hỏi anh, không nén được cảm giác cay cay nơi sống mũi, mắt bắt đầu mờ dần.

“Bây giờ là lúc nói chuyện thích hay không thích của anh và em sao?”

Ẩn Trúc biết Ngô Dạ Lai muốn ám chỉ điều gì, “Anh muốn nói đến vấn đề trách nhiệm phải không? Em không cần một người không thích em mà phải chịu trách nhiệm cho em.” Cô khịt mũi, “Đúng đấy, trước buổi tối hôm đó, em đã từng nghĩ đến chuyện sẽ dùng cách đó để bắt vạ anh. Không cần biết là làm thế nào, chỉ cần được ở bên nhau là được. Nhưng, khi chuyện ấy xảy ra thật, em lại cảm thấy vô cùng tủi nhục mà không thể nói thành lời, em không thể cứ như vậy mà sống với anh cả đời, không thể!”

“Ẩn Trúc, không biết anh nói thế này em có thể hiểu hay không, với anh, trách nhiệm và tình yêu là không thể tách rời. Anh sẽ không tùy tiện chịu trách nhiệm với một ai đó và càng không bao giờ tùy tiện làm những việc để phải chịu trách nhiệm với người nào đó.”

“Vậy em nên cảm thấy vinh hạnh phải không?” Ẩn Trúc không thể kìm chế thái độ gay gắt, Ngô Dạ Lai né tránh trả lời câu hỏi mà cô muốn biết nhất, “Cuối cùng thì trong lòng anh, em vẫn chưa đủ để anh đặt tình yêu và trách nhiệm ngang nhau. Chỉ vì em tự mình lao vào lòng anh làm anh không thể không nghĩ đến vấn đề trách nhiệm, đúng không?”

“Anh thừa nhận, anh chưa thực sự có sự chuẩn bị. Nhưng, em đã chuẩn bị xong chưa?” Ngô Dạ Lai không muốn trách mắng sự ấu trĩ của cô vào lúc này, dù sao thì anh cũng là đồng phạm. Không thể vì không có ai truy cứu đến mà coi như mình chưa từng phạm tội được.

“Đúng, em chưa chuẩn bị, dự định lúc đầu như thế là sai. Xảy ra chuyện, em lại trốn không chịu gặp anh là em cố tỏ vẻ, là em có gan làm mà không có gan chịu?” Ẩn Trúc hoàn toàn không định chờ Ngô Dạ Lai trả lời, cô tự nói tiếp: “Em kì cục thật, đáng lẽ phải vin ngay vào cớ đó mà lợi dụng anh thì em lại hết lần này đến lần khác làm mình làm mẩy. Em biết giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì, cũng không còn khả năng là có quan hệ gì nữa, nhưng em rất muốn biết anh đã từng thích em chưa, cho dù chỉ trong một khoảng khắc, dù chỉ một chút thôi?”

“Có.” Giọng nói đầy bi thương và tuyệt vọng đó của Ẩn Trúc khiến trái tim Ngô Dạ Lai cảm thấy không thể chịu được, “Anh đã từng nghĩ về tương lai, cho dù em không thích nghe hai từ ‘trách nhiệm’, nhưng đối với anh, việc coi người khác là trách nhiệm của mình là một lời hứa rất quan trọng. Phùng Ẩn Trúc, em là trách nhiệm của anh. Nếu em thật sự không muốn để anh được chịu trách nhiệm thì sau này phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.”

Những lời này đều là những lời từ đáy lòng của Ngô Dạ Lai, trách nhiệm không phải vì chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, từ khi còn học cấp ba, anh đã ngầm chấp nhận việc cô ở bên cạnh mình, đốc thúc cô học tập, từ lúc đó anh đã tự quàng cái trách nhiệm đấy lên người rồi.

Ẩn Trúc suy nghĩ những lời Ngô Dạ Lai nói, rõ ràng xung quanh rất yên tĩnh, cô nghe rõ từng câu từng chữ anh nói nhưng vẫn không dám tin, “Những điều anh nói đều là thật sao?”

“Là thật.”

“Vừa rồi anh nói nếu em không muốn anh chịu trách nhiệm, thế anh định chịu trách nhiệm thế nào?”

Chịu trách nhiệm thế nào, Ngô Dạ Lai dùng hành động để chứng minh tất cả. Sau khi tốt nghiệp, Ngô Dạ Lai sẽ chính thức tới nhà gặp gỡ và chào hỏi bố mẹ Ẩn Trúc và hai người họ sẽ kết hôn ngay sau đó.

Chương 12: Sự bắt đầu của quên lãng

Không phải bất kì người phụ nữ nào cũng dễ dàng bị mê hoặc, đương nhiên cũng không phải người đàn ông lãng mạn nào cũng đều thật lòng đến mức phải lấy cho bằng được vợ của người khác.

Khi cát dùng để xây nên tòa lâu đài khô hết thì tự tòa lâu đài ấy sẽ sụp đổ. Phùng Ẩn Trúc biết rằng, cuộc hôn nhân của cô đang đứng trên bờ vực thẳm.

Bà mất rồi, cũng đồng nghĩa với việc mối liên hệ mật thiết nhất giữa gia đình và Ngô Dạ Lai đã đứt, lần này anh đi không hẹn ngày về mà chỉ gọi về nhà vài lần, thậm chí không phải cuộc điện thoại nào của anh, Ẩn Trúc cũng đều nghe được cả.

Nhưng việc thuyên chuyển công tác cũng đã gấp lắm rồi. Không phải Tiêu Ly giục cô quyết định mà là gần đây phía tổng công ty đã có nhiều động thái hơn, xem ra họ sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định về việc nhận chức của anh. Trước khi anh đi, nếu như cô vẫn chưa có thái độ dứt khoát thì sau khi đi rồi, dù anh có muốn giúp cô cũng đành bó tay, tất cả đã vượt ngoài khả năng của anh rồi.

“Không hiểu cậu còn do dự vì cái gì, vì Ngô Dạ Lai sao? Cậu cũng biết ở nhà chờ đợi là vô ích rồi, có cần thiết phải thế không? Người không vì mình, trời chu đất diệt. Người xưa nói cấm có sai bao giờ.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .